• Thay đổi đường link truy cập cổng thông tin sinh viên bằng tên miền: dangky.portal.portal.hunre.edu.vn/cmcsoft.iu.web.info/login.aspx
    
TRANG TIN ĐƠN VỊ
TIN TỔNG HỢP TỪ ĐƠN VỊ
  Đang truy cập: 13  
 
2 0 1 0 2 4 6 5
 
 
Các Khoa - Bộ môn Khoa Địa chất Tin tức - Sự kiện
NƠI ƯỚC MƠ BẮT ĐẦU

          Hà Nội một ngày đầy nắng, tôi trở về từ Lạng Sơn sau một tuần thực tập Địa chất đại cương. Cái nắng oi ả mà xô bồ của Hà Nội làm tôi nhớ Lạng Sơn, nhớ những buổi đi thực tập đầy mưa, đầy nắng nhưng vô cùng vui vẻ và nhiều kỉ niệm của thầy trò chúng tôi. Tối nay tôi ngồi đây, mở máy tính xem lại những gì mình có được sau chuyến đi và lưu lại những điều ấy trong bài viết này.

Kỳ thực tập của chúng tôi bắt đầu vào ngày 21/08/2017. Đúng 7h sáng, thầy giáo Nguyễn Khắc Hoàng Giang và tập thể lớp ĐH6KS khoa Địa Chất cùng nhau lên xe hướng về phía Lạng Sơn, khởi đầu cho chuyến đi thực tập kéo dài 7 ngày. Vừa xuất phát, cả xe đã rôm rả trò chuyện và tưởng tượng ra những điều mới mẻ sẽ đến trong chuyến đi này. Cứ như thế, xe lăn bánh trong sự háo hức chờ đợi của mọi người. Tôi thiếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh lại đã thấy mình có mặt ở xứ Lạng. Hai bên đường nhộn nhịp cảnh người dân đang thu hoạch quả na đem bán. Từng gùi na đầy ắp được chuyển theo dây cáp từ trên đỉnh núi xuống khiến chúng tôi thấy vừa lạ lẫm vừa thích thú vô cùng. Chúng tôi vào đến khách sạn, nhận phòng, cất đồ, mỗi đứa nói với nhau vài ba câu chuyện rồi cùng đi ăn, đi ngủ để chuẩn bị cho ngày đi thực tập thực tế đầu tiên vào ngày hôm sau.

Như đã được nghe thầy phổ biến và hướng dẫn vào chiều hôm trước thì hôm nay, chúng tôi sẽ tập trung đi theo lộ trình đầu tiên: KỲ LỪA - KHUỔI PHÁT. Cảm giác của một đứa sinh viên quen thức khuya dậy muộn mà phải tỉnh giấc từ 5 giờ sáng để chuẩn bị cho 6 giờ xuất phát thật không dễ chịu chút nào. Chúng tôi mang theo nỗi buồn ngủ lên đường. Và ngày thực tập đầu tiên ấy thực sự không dễ dàng gì. Đem kiến thức đại cương đã được học áp dụng vào thực tế: đo địa bàn, quan sát và chỉ ra loại đá, mặt lớp,... quả là khó khăn với mọi người, nhất là tôi - một sinh viên không được chăm chỉ và nắm bài giảng chưa tốt. Cái nắng nóng mang theo mệt mỏi khi phải đi bộ trong cả hành trình làm mọi người không tránh khỏi chán nản. Nhưng thầy giáo lúc nào cũng để ý và theo sát, ai bị tụt lại phía sau sẽ dừng lại để chờ và động viên. Qua từng điểm quan sát, điểm lộ, thầy mang về những kiến thức mà chúng tôi đã bỏ quên, củng cố lại kiến thức chúng tôi không nắm chắc và mở rộng thêm những điều chúng tôi chưa biết. Ngày đầu tiên trôi qua có phần mệt mỏi khi lần đầu phải đi bộ một quãng đường xa như vậy cùng một chút nhớ nhà của mỗi thành viên trong lớp. Tuy nhiên, đó cũng là một ngày đầy thú vị khi những gì chúng tôi đã học trên giảng đường năm nhất đại học được đưa vào áp dụng trên thực tế. Chúng tôi hiểu được cách xác định vị trí, sử dụng địa bàn, lên thế nằm và định điểm trên bản đồ... sao cho dễ hiểu nhất.

Ngày thứ hai, lộ trình KỲ LỪA - NẬM DÂN và KỲ LỪA - NÀ CHUÔNG. Tỉnh dậy sau một đêm ngủ say do mệt, chúng tôi đã quen hơn với giờ giấc sinh hoạt tại đây, vui vẻ theo thầy lên đường. Buổi sáng trôi qua nhanh chóng qua lời thầy giảng trong tiết trời mát mẻ chuẩn bị đón một cơn bão sắp tới. Cứ như vậy, chúng tôi trải qua ngày thứ 2 bằng sự hăng hái và bắt nhịp với công việc nhanh chóng. Thầy giáo có lẽ không chỉ là người truyền dạy kiến thức mà như một người anh lớn chuyện trò, vui đùa cùng tập thể lớp trên mỗi bước chân, qua mỗi lộ trình nhưng cũng rất nghiêm khắc mỗi lần chúng tôi dừng lại làm điểm khảo sát. Và cứ như thế, chúng tôi mang về khách sạn những câu chuyện cả ngày trải qua trên đường đi, trò chuyện rôm rả bên bàn ăn. Tôi chợt thấy có sự thay đổi không hề nhỏ là mọi người giao tiếp với nhau nhiều hơn so với ngày đầu, ăn cũng khoẻ hơn và làm việc cũng dần nghiêm túc hơn. Từng chút từng chút một, chúng tôi hoà đồng và vui vẻ với nhau hơn so với khi đi học trên giảng đường đại học. Tuy nhiên, chúng tôi - những sinh viên đang chuẩn bị bước sang năm thứ hai không khỏi tránh được những lúc lơ là và chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao. Chúng tôi viết nhật kí hành trình còn lủng củng, vẽ hình chưa được chi tiết, bản đồ còn chưa làm cẩn thận. Tối hôm ấy, thầy giáo đã ngồi chỉnh sửavà uốn nắn tinh thần của mọi người trong lớp rất lâu. Tôi không biết các thành viên khác như thế nào nhưng bản thân tôi lại thấy thật xấu hổ và buồn. Nhóm tôi bị thầy đánh giá là yếu nhất trong lớp, các thành viên không nắm chắc kiến thức và quá trình thực hành không thực sự hiệu quả. Làm sao để mình hoàn thành thật tốt nhiệm vụ được giao? Làm sao để mình cùng các thành viên trong nhóm có thể tiến lên chứ không thụt lùi yếu kém như vậy nữa? Đêm đó, quả là một đêm nhiều trằn trọc và mệt mỏi đối với cá nhân tôi.

Cơn bão số 6 gây mưa lớn ảnh hưởng đến nhiều thành phố của miền Bắc, trong đó có Lạng Sơn. Do tình hình thời tiết không thuận lợi nên chúng tôi được thầy giáo cho nghỉ ở khách sạn một ngày để hoàn thiện công tác nội nghiệp còn dang dở. Sau sự phê bình tối hôm trước của thầy, chúng tôi đã thực sự hiểu rõ trách nhiệm và nhiệm vụ của mình trong đợt thực tập này cũng như trong quá trình học tập về sau. Từng nhóm tụm lại, bắt đầu hoàn thiện từng bước một: nhật kí, bản đồ cũng như  giúp đỡ nhau thêm về kĩ năng sử dụng địa bàn, định hướng, định điểm... Khung cảnh lúc ấy khiến tôi thấy yêu quý hơn lớp học của mình, yêu quý hơn chuyên ngành mà mình đang theo đuổi. Thật không nghĩ được rằng, thời gian vừa rồi tôi lại ghét lên lớp và chán nản như thế nào trong việc học hành. Suy nghĩ của tôi đang dần được những điều nhỏ bé ấy thay đổi một cách tích cực hơn.

Ba ngày trôi qua với nhiều cảm xúc, bước sang ngày thứ tư, dù biết do ảnh hưởng của cơn bão nên trời có mưa nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục thực hiện lộ trình mới : KỲ LỪA - KHAU DÀI. Ngày hôm ấy, chúng tôi đã bắt đầu phải vận dụng đến những gì mình đã tiếp thu được vừa qua để tự cùng nhau đi khảo sát hết lộ trình mà không có thầy giáo đi kèm. Chúng tôi tựa như những con chim non nớt tập những bài bay đầu tiên mà thiếu vắng đi sự chỉ bảo của chim mẹ vậy! Tuy lúc đầu có hơi lúng túng nhưng mọi người cũng đã theo kịp, dựa vào bản đồ, vào địa bàn mà đi đúng theo hướng lộ trình đã được chỉ định. Trời bắt đầu đổ mưa mỗi lúc một to, từng đợt mưa rơi xuống như thúc giục bước chân chúng tôi phải nhanh hơn thì mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ. Trời mưa khiến đất bám vào giày, nước rơi vào từng trang nhật kí mà chúng tôi mở ra để ghi lại những điều khảo sát được. Nắng quá thì mệt mỏi, mưa quá thì cũng thật khó khăn. Giữa lúc tưởng chừng như muốn đầu hàng ấy thì thầy giáo xuất hiện.Không thể diễn tả được cảm giác lúc ấy, chúng tôi nhìn thấy thầy và hét ầm lên vui sướng như những chú chim non cuối cùng cũng nhìn thấy chim mẹ bay đến. Ríu rít đôi câu rồi mọi người lại tiếp tục công việc đi qua những điểm khảo sát thì dừng lại đo đạc, ghi chép rồi lại lên đường. Cứ như vậy, dưới cơn mưa, thầy trò chúng tôi cũng hoàn thành thêm một ngày của kỳ thực tập. Chiều xuống, chúng tôi quay trở về khách sạn, do bị ngấm nước mưa nên ai cũng thấy  mệt, có cả những bạn bị ốm và cũng đã có cả những giọt nước mắt vì trong lúc tưởng chừng như kiệt sức ấy trào lên nỗi nhớ nhà, nhớ bố mẹ. Rời khỏi Hà Nội, đặt chân đến Lạng Sơn, từng ngày thực tập là từng ngày sự tưởng tượng viển vông về một đợt thực tập được đi chơi nhiều nơi đẹp đẽ của chúng tôi bị phá vỡ. Chúng tôi đã cùng nhau đi bộ hàng km,làm quen với bản đồ, với đất đá và chỉnh đốn kiến thức. Trong số chúng tôi, có những người mới xa bố mẹ lần đầu tiên, rời khỏi vòng tay bao bọc của bố mẹ để xông xáo ra ngoài đường học tập dưới nắng to, mưa lớn... Mỗi người, không ai tránh cho mình được sự nhớ nhà và tủi thân nhưng cuối cùng, chúng tôi ở đây với nhau, là một tập thể, cùng cố gắng, cùng động viên nhau dưới sự chỉ bảo của thầy giáo. Hơn bao giờ hết, lúc này đây, chúng tôi thực sự trở thành một gia đình nhỏ có thể cùng vui cùng buồn.

Chiều hôm ấy, mọi thứ trôi qua suôn sẻ với công tác nội nghiệp được hoàn thành và riêng tôi cảm thấy rất phấn khởi vì sự sửa đổi của bản thân cùng với nhóm đã được thầy giáo công nhận: nhóm tôi là nhóm làm bản đồ tốt nhất. Chúng tôi thành thạo hơn trong mọi nhiệm vụ của mình và cứ thế mang theo sự phấn khích ấy chào đón lộ trình cuối cùng vào sáng hôm sau: lộ trình KỲ LỪA - KÉO TÀO. Cũng như những lần trước chỉ khác đây là lộ trình cuối cùng, đồng nghĩa đây cũng là ngày cuối cùng chúng tôi còn ở lại mảnh đất xứ Lạng nắng gió này cho nên cảm giác buổi sáng hôm ấy trôi qua thật nhanh. Chúng tôi quay về với tâm trạng mong đợi bữa cơm liên hoan vào tối hôm ấy và chờ đón thầy Trưởng Khoa lên thăm cũng như kiểm tra lại những gì chúng tôi đã học tập được trong chuyến đi này. Bữa cơm diễn ra trong sự vui vẻ của tất cả mọi người. Lần đầu tiên, tôi được trình bày những ý kiến của mình về môn học với hai thầy cũng như kiểm điểm bản thân về những thiếu sót mình đã mắc phải trong năm học vừa qua. Có lẽ không chỉ tôi mà các bạn khác cũng mong được có thêm nhiều dịp thầy trò gần gũi như thế này nữa để nghe thầy tâm sự về những khó khăn mà các thầy đã trải qua, để có lòng yêu nghề và thành công như ngày hôm nay. Qua đó, chúng tôi nhận thức rõ hơn về nhiệm vụ trước mắt mà mỗi người cần hướng tới, đồng thời thêm yêu quý chuyên ngành mà bản thân đã chọn.

Chúng tôi quay lại Hà Nội, mang trên tay những gói quà đặc sản của Lạng Sơn vào trưa ngày hôm sau trong sự háo hức mong trở về nhà xen lẫn chút quyến luyến với mảnh đất mà chúng tôi đã thực tập trong 7 ngày ngắn ngủ. Thời gian đó tuy không phải dài nhưng cũng đủ để kiến thức và nhận thức của mỗi người thay đổi rõ rệt. Tôi thấy một tập thể lớp biết yêu thương nhau hơn, những cá nhân biết ý thức, trách nhiệm hơn về vai trò và nghĩa vụ hiện tại của mình. Nếu nói sự trưởng thành trong mỗi con người là sự tích luỹ học hỏi qua từng ngày sống thì có lẽ thời gian vừa rồi chúng tôi đã học hỏi và tích luỹ được rất nhiều điều tốt đẹp. Chúng tôi trước chuyến đi có thể chưa tốt, nhưng khi trở về chắc chắn đã trở nên tốt hơn rất nhiều.Trở lại Hà Nội, chúng tôi mang về những kỉ niệm đẹp đẽ của chuyến đi này và bắt đầu thời gian chuẩn bị báo cáo thực tập với tinh thần cao hơn bao giờ hết. ĐH6KS của chúng tôi từ lúc nào đã thật sự trở thành một tập thể gắn kết, một gia đình nhỏ cùng nhau làm việc cùng nhau cố gắng.

        Qua đây, thay mặt cho tập thể lớp ĐH6KS, em xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến các thầy cô trong khoa Địa chất, đặc biệt là thầy giáo dạy chúng em môn Địa chất đại cương  - thầy Phí Trường Thành cùng thầy giáo hướng dẫn môn thực tập Địa chất đại cương -  thầy Nguyễn Khắc Hoàng Giang. Các thầy là những người đặt nền móng để chúng em tiếp cận gần hơn những đặc thù chuyên ngành của Khoa địa chất cũng như hướng dẫn chúng em những kiến thức cơ bản về Địa chất. Từ những suy nghĩ không rõ ràng của bản thân, thời gian thực tập này đã định hướng được sát hơn về chuyên ngành mà em đang theo học. Qua đó nâng cao được ý thức, trách nhiệm với bản thân, cố gắng đi học chăm chỉ, tích lũy kiến thức để nuôi dưỡng ước mơ trở thành người có ích trong tương lai. Em xin chân thành cảm ơn!

Ngày 17/09/2017
Sinh viên Trần Mai Anh  
[ In trang ][ Xem & in ][ Gửi mail ][ Đầu trang ][ Trở lại ]
 
Ý kiến của bạn
Họ và tên *
Điện thoại Email :
Địa chỉ *
Nội dung *

 Tác nghiệp

 

 TRƯỜNG ĐẠI HỌC TÀI NGUYÊN VÀ MÔI TRƯỜNG HÀ NỘI

Trụ sở chính: Số 41A đường Phú Diễn, Q. Bắc Từ Liêm, TP. Hà Nội

Tell: 024.38370598, Fax: 024.38370597, Email: dhtnmt@hunre.edu.vn